[Cuộc thi Asus và Tôi] Huy Hoàng - Hành trình của tôi cùng Ba

Phú© Anh Phú© Anh
Bài viết: 833 Lượt thích: 308
Cuộc thi ASUS và Tôi là một Mini Contest nằm trong chuỗi sự kiện ASUS EXPO 2019, người tham gia chỉ cần chia sẻ cảm nhận về sản phẩm ASUS, ROG của bạn, chia sẻ về góc ASUS, ROG của bạn trên trang Facebook cá nhân ở chế độ công khai và kèm theo hashtag #ASUS30DongHanh #ASUS30 #IncredibleON #ASUS_EXPO2019 là đã có cơ hội nhận được những phần quà đặc biệt và giá trị. Chi tiết xem Tại đây

Bài dự thi của bạn Huy Hoàng



Asus Zenfone – mẫu smartphone không còn xa lạ đối với người dùng hiện nay. Chắc hẳn mọi người đều còn nhớ đến những mẫu smartphone phổ cập giá trẻ cho đến tầm trung. Từ Zenfone 4, 5, 6 được nhiều người nhắc vào năm 2014 cho đến không lâu sau đó, mẫu smartphone Zenfone 2 được ra mắt. Đó chính là tôi, với mã hiệu ZE550ML và xứ mệnh được gửi đến người dùng phân khúc dưới 5 triệu đồng. Hôm nay, tôi sẽ kể cho bạn nghe về cuộc đời của mình, cuộc đời đồng hành cùng ba.
Vào khoảng năm 2015, khi mà tôi- Asus Zenfone 2 - được nhắc đến nhiều hơn trên thị trường thế giới thì ở Việt Nam cũng không ngoại lệ, bởi tôi là sự đột phá mà ASUS sẽ giới thiệu đến tất cả người dùng lúc bấy giờ. Sau nhiều ngày gia công lắp ráp, tôi cũng như bao người bạn khác đều rất mong chờ vào những khởi đầu mới mẻ mà chúng tôi sẽ mang đến ở thời đại công nghệ bùng nổ này.
72254351_1225816030935833_4773365505325006848_n-jpg.8565
Như một sự sắp đặt nào đó, tôi được vận chuyển đến Việt Nam- đất nươc chữ S trù phú và xinh đẹp- nói chung và cụ thể là Phú Yên- mảnh đất hoa vàng trên cỏ xanh- nói riêng. Cũng từ đây, tôi được ghi lại những khoảng khắc, những âm thanh, những câu chuyện gắn liền với mình.
Sau nhiều ngày nằm trên kệ với những suy nghĩ về chặng đường phía trước, tôi cũng chờ đến một ngày được trao tận tay vào một cậu bé và mẹ đến với đại lí phân phối tại mảnh đất giản dị và yên bình này. Cuối cùng, tôi cũng được nhận nhiệm vụ quan trọng nhất của cuộc đời.
Sở hữu tôi chính là ba của cậu nhóc ngày đó- người sẽ đồng hành cùng tôi qua tháng năm. Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc ba cầm tôi trên tay, toát lên trong ánh mắt hiền hậu ấy là niềm vui và sự hứng thú lần đầu tôi bắt gặp.
Tôi được ba dán cho chiếc kính cường lực để bảo vệ màn hình của mình, một chiếc ốp lưng với màu sắc tối sẫm phù hợp với độ tuổi của ba. Nhiều lúc tôi tự hỏi, “chiếc áo” này phải chăng quá trầm với nét hiện đại của tôi? Nhưng sau đó tôi biết rằng, phù hợp với ba cũng chính là phù hợp với tôi.
Tôi đồng hành cùng ba qua những thăng trầm của cuộc sống.

Những cuộc gọi về công việc, những tài liệu liên quan dần dần được gửi đến ba thông qua tôi. Tôi tự hào về mình hơn khi giúp ba phục vụ công việc của ông. Ba là một người thầy, một người lái đò đưa nhiều thế hệ đến bến bờ thành công trong cuộc sống. Những đêm tôi thức cùng ba tìm các kiến thức, nhiều từ khóa được tìm kiếm. Ba muốn học trò mình nắm vững kiến thức, muốn học trò mình trở nên kiên cường hơn trên cuộc đời này. Tôi đồng hành cùng ba qua những tiết giảng bài trên lớp. Nằm trên bàn, tôi lắng nghe những kiến thức này, lắng nghe, cảm nhận nhiệt huyết thầy cô muốn gửi gắm các “đứa con” của mình đang ngồi phía dưới.

Những bản nhạc giải trí, những thông tin thời sự hữu ích được nhanh chóng cập nhật đến với ba. Tôi giúp ba nắm bắt thông tin xung quanh nhanh chóng hơn và chính xác nhất.
Có lẽ, ba đã ngoài 50 nên có chút lúng túng khi yêu cầu những tác vụ đến tôi. Những lần e dè vì chưa sành sỏi những nút lệnh. Những lần nhầm lẫn vì quên mất thao tác,… Nhưng không sao, xứ mệnh của tôi là giúp con người, đặc biệt là ba, hiểu rõ về tôi và có thể thao tác tôi chuẩn nhất có thể, tôi biết chắc là như thế. Ngày tháng cứ thế mà trôi qua, đến tận hôm nay của năm 2019, tôi đã cùng ba trải qua những dấu ấn khó phai của cuộc đời này. Với sở hữu camera 13 mpx kèm theo công nghệ của Asus, những khoảng khắc cuộc đời ba được tôi ghi lại một cách nhanh chóng và sống động. Ba thích chụp ảnh lắm. Ba thích chụp cho bạn bè, cho người thân của ba. Tôi cũng thích mình được lưu trữ những kỷ niệm ấy của ba trong mình. Những kỉ niệm về nụ cười của mọi người, những hỗ động của cuộc sống xung quanh,… Vào dịp khai giảng năm học mới, ba luôn chụp một bức hình dành cho những đứa con của mình để ghi dấu những đứa con của ba đang từng bước học tập trưởng thành, từng ngày lớn lên. Cậu lớn ngày nào còn học cấp 3 thì hôm nay đã bước chân vào ngưỡng cửa Đại học, cậu nhỏ mới ngày nào còn chập chững bước vào Cấp 1 nay cũng đã cắp sách vào Cấp 2. Và còn một người cực kì quan trọng nữa đã góp phần làm nên những điều tươi đẹp ấy tôi muốn nói cuối cùng, tại sao ư? Tôi muốn nói đến người đã yêu thương ba, tin tưởng ba, dành hơn nửa cuộc đời để theo ông qua những chặng đường. Đó là mẹ. Hình mẹ được ba lưu trong tôi nhiều lắm, nụ cười của mẹ hiền lắm, tươi lắm; ánh mắt của mẹ ấm lắm, hạnh phúc lắm. Tôi thật vinh dự khi hình nền của mình là những khoảnh khắc thân thiết của gia đình. Và chính vì thế tôi cảm thấy tự hào vì xứ mệnh của mình cũng thực hiện được phần nào vì có những lúc tôi thấy ba ngồi một góc riêng để xem lại hình ảnh đã chụp, những thước phim đã quay. Ông đã cười một cách thật thỏa mãn, thật mãn nguyện. Rằng, cuộc đời này cũng thật đáng để trân trọng.
asus-zenfone-2-2-710x473-jpg.8566
Nhưng đời người không phải lúc nào cũng có những nốt thăng, mà đâu đó vẫn xen lẫn những nốt trầm bất định. Người thân của ba qua đời. Lần đầu tôi chứng kiến ba suy sụp như thế, đau khổ như thế. Ba cầm tôi trên tay, mắt vô thần nhìn vào những kỉ niệm được tôi lưu trữ. Tay ba vuốt ve, mắt ba ngấn lệ chìm vào những hồi tưởng đã từng là tốt đẹp. Tôi lúc đó đã nghi hoặc, liệu việc tôi lưu trữ tất cả ở đây là đúng hay sai… Nhưng tôi biết, những kỉ niệm đó lúc bấy giờ trở nên vô giá, là những gì cuối cùng còn sót lại, và, điều tôi làm là đúng. Cuộc đời này ai cũng phải trưởng thành, cha mẹ cũng sẽ già đi, cũng như tôi đã tích lũy một thời gian khá lâu bên cạnh ba nên dường như máy móc trong tôi cũng mang một thứ tình cảm khó nói nên lời. Ngày tôi giúp ba xem kết quả trúng tuyển Đại học của cậu lớn, tôi thấy ba run run vì vui, vì hạnh phúc, và cũng là vì tự hào với đứa con của mình. Nhưng đâu đó trong ánh mắt vui sướng của người cha ấy, tôi cũng cảm nhận được sự lo lắng khi con mình lần đầu tiên đối mặt với cuộc sống xa nhà nơi Sài Thành đông đúc và tấp nập. Và thế là ngày đưa tiễn, trong tôi lại lưu thêm một dấu mốc quan trọng của gia đình. Khi đã đi xa, tôi nghe giọng ba ấm áp nói với cậu lớn thông qua tôi rằng: “Ba về quê nha con, ở lại giữ sức khỏe mà học tập tốt. Ba thương con!”. Tôi thấy mắt ba ánh nước vì không nỡ, vì thương con, và cũng là vì tự hào.

Sau ngày ấy, tôi có một nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là thực hiện những cuộc gọi video call của ba với cậu lớn. Video call là chức năng rất đỗi bình thường, nhưng sở dĩ tôi thấy nó trở nên quan trọng là bởi nó giờ đây không chỉ thực hiện chức năng nghe gọi quen thuộc mà còn truyền đạt những câu chuyện mới mẻ, những tình cảm chan chứa, những lời dặn dò đầy quan tâm của ba. Đó là những tình cảm trân quý nhất trên đời. Tôi thấy vui vì điều đó và càng muốn gắn bó với ba lâu hơn, lâu hơn nữa để có thể tiếp tục lan truyền những điều kì diệu, những yêu thương lo lắng từ ba đến mọi người xung quanh.
Nhưng có bữa tiệc nào không đến lúc tàn? Niềm vui nào không có lúc tan? Sau gần 4 năm bầu bạn với ba, tôi dần trở nên già cỗi, chậm chạp hơn rất nhiều. “Mắt 13mpx” của tôi không thể “nhìn rõ” những khoảnh khắc nữa, âm thanh cất lên không còn vang dội và khỏe khoắn nữa, “sức khỏe” cũng cạn dần theo thời gian. Và thật không may, tôi đã không bao giờ “nhìn” được nữa. Tôi bỗng hoảng sợ, liệu ba có còn cần tôi, liệu ba có vứt bỏ tôi không? Thật may mắn vì điều tôi lo lắng là thừa thãi, ba vẫn trận trọng và mang theo tôi bên người. Như thể tôi vẫn còn nguyên vẹn. Như thể những ngày đầu tôi về bên ba. Như thể vẫn đồng hành cùng ba suốt ngần ấy thời gian.
Đôi khi nhìn lại những điều đã qua, tôi cũng đôi lần giật mình vì nhận thấy, hóa ra mình không “máy móc” như thế, không “vô cảm” như thế. Mà tôi cũng dần được ba truyền cho những tình cảm, những ấm áp như một người bạn, một tri kỉ. Bạn thấy đấy, tôi không chỉ thực hiện chức năng nghe, gọi, nhắn tin, soạn thảo, hay cập nhật bất cứ một thông tin nào đó một cách đơn giản, mà nó còn mang theo một thứ tình cảm gắn bó, tin tưởng giữa cả hai với nhau- giữa tôi với ba, hay là giữa bạn và chiếc smarphone của bạn. Có thể sau này sẽ có nhiều thiết bị hiện đại hơn, tinh vi hơn, có thể thực hiện nhiều điều hơn nữa, nhưng đáng trân trọng là kỉ niệm gắn liền hiện tại, ngay bây giờ.

Và tôi – Asus đồng hành cùng tất cả những người dùng tin tưởng vào hãng, cùng tất cả mọi người trên cuộc đời này tạo ra những khoảnh khắc của cuộc sống. Cũng như Asus Zenfone 2 – Hành trình của tôi cùng Ba.




Theo bài viết của bạn Huy Hoàngg
 
Last edited:

Facebook Comment